Thứ Ba, 29 tháng 10, 2019

g truyen sex em gai dam lồn thơm


Tôi tin mình vẫn bàn những câu chuyện nghiêm chỉnh về văn hóa, văn học.

Sách của anh dù sao cũng bàn tới những chủ đề ít người nói, thỉnh thoảng là những thứ bị cho là mất vệ sinh, mẫn cảm trên cơ thể người. Anh có bị phản ứng gì khi bàn về những chủ đề này?

- Tôi chưa bị phản ứng gì. Những từ tục, chúng ta bảo nó tục nhưng nó có thật, nó tồn tại phổ quát trong đời sống dân gian, dân gian vẫn nói, đến thời khắc nào đó người ta mới cho là nó “tục”.

Khi các từ Hán Việt vào, sắc thái tục - thanh mới phân ra. Trước đó, các từ chỉ bộ phận người vẫn là những từ người Việt mình dùng bộc trực như cơm ăn nước uống. Đó là những từ cực kỳ cơ bản. Chính những từ ấy là yếu tố trước hết phân định ngôn ngữ này với ngôn ngữ khác, để xác lập đây có phải là tiếng nói độc lập hay không.

Các nhà tiếng nói học, khi phân định một ngôn ngữ có độc lập hay không, ngoài ngữ âm còn căn cứ vào kho từ vị của nó nữa.

- Anh đánh ví nào về việc phân chia các từ mà ông cha bao đời vẫn dùng để chỉ bộ phận thân thể người là từ tục?

- tiếng nói có một quá trình phát triển, đến một thời đoạn nào đấy, sự phân biệt như vậy rất cấp thiết. Chính con người cung cấp sắc thái cho ngôn ngữ, tạo nên những khu vực giao dịch khác nhau.

Nếu nhìn theo con mắt hiện đại, những từ chỉ thẳng bộ phận cơ thể người đúng là tục. Nhưng khi thực hành những bài nghiên cứu như tôi công bố, tôi muốn đi sâu vào văn hóa.

Đằng sau các từ đó nó gắn với ngữ nghĩa, biểu trưng, phong tục tập quán, thói quen, nghĩ suy người Việt, chứ tôi không ủng hộ phải dùng nó, không phải cứ ra đường văng bừa các từ đó cho sướng mồm.

Những từ đó ra đời, tồn tại lâu, nó phải có chỗ để dùng, nếu không nó sẽ chết. Khi bất bình, ta phải dùng lời chửi chẳng hạn, khi đó phải văng từ tục. Nhưng khi đứng trước giảng đường, trong cuộc họp, văn bản viết… ta không dùng từ suồng sã, tục lệ như thế được.

phim check hang Khảo luận về nghề "làm đĩ", nhà nghiên cứu Đỗ Anh Vũ cho rằng có 23 cách gọi khác nhau, anh còn nhận ra nhiều chi tiết huých trong văn hóa, đời sống xã hội về nghề này

- Anh nghĩ sách phê bình của mình đáp ứng điều gì ở số đông nên mới được đón nhận?

-Tôi nghĩ mình đã lao động đích thực, khoa học và nghiêm trang, sách lại có điểm độc đáo. Một trong những chức năng của văn chương là để tiêu khiển, để người đọc cảm thấy vui vẻ, sảng khoái.

Cuốn sách của tôi bên cạnh chức năng vui, nhẹ nhàng, nó cung cấp thêm nhiều dữ liệu tri thức thông báo về phong tục, văn hóa của người Việt. Tôi có nhiều phát hiện mới của riêng mình. có nhẽ, bạn đọc cảm thấy những điều đó có lý, thì họ mới ủng hộ mình.

Nghiên cứu về những đề tài người khác né tránh

gai dung duong sai gon Từ khi cuốn sách ra mắt, có khá nhiều người thắc mắc, và lý giải cho tên thể loại. “Hỗn luận” như cước chú cho thể loại. Hỗn ở đây là sự hỗn tạp, có bài ngắn, bài dài; có bài thiên về ngôn ngữ văn học, bài về tác giả tác phẩm, bài về văn hóa… Nhưng chữ “hỗn” ở đây có phần nghịch dị, không đi theo những lối mòn, hay quá nhân đức. Vì trong sách có khá nhiều bài chạm vào đề tài gai góc, mẫn cảm mà nhiều người tránh bàn đến

gai goi di an Vẻ đẹp của yêu tinh là một cuốn sách nghiên cứu thúc khi đi tìm vẻ đẹp của những chủ đề được cho là thông tục, thô lỗ, xấu xí.

Với cách đặt vấn đề táo bạo, Đỗ Anh Vũ đã khảo luận, nghiên cứu văn học, văn hóa, tiếng nói một cách nghiêm chỉnh, khoa học. Nhà nghiên cứu ngôn ngữ chia sẻ về quá trình thực hành cuốn sách độc đáo này, cũng như những ý kiến về cách dùng ngôn ngữ trong lời ăn ngôn ngữ hàng ngày.

Tại sao người ta gọi anh là nhà tục học? Anh cảm thấy thế nào khi bị gắn với biệt danh đó?

- Vì người ta thấy tôi hay nghiên cứu về những thứ tục. Người ta thấy một loạt bài viết kiểu đó ra đời: Sex trong tỳ bà truyện, Sex trong thơ Nguyễn Trãi, luận về bưởi, chuối… Đó là cách mọi người dán nhãn tôi, phân biệt tôi với người khác.

Cách gọi ấy cũng đúng thôi. Vì tôi đã nghiên cứu các vấn đề ấy nhiều hơn người khác, và vẫn còn những bài chưa công bố. Ai gọi tôi như vậy là họ đang nói một cách vui vẻ, không có gì hạ thấp tôi.

- Về tiếng nói giao tế, nhiều người nhận định người Hà Nội xưa ăn nói nhẹ nhàng, cao nhã, nhưng nay đã trở nên tục, xô bồ. Anh nghĩ sao về hiện trạng đó?

- Ở đâu cũng có người này kẻ nọ. Người Hà Nội gốc vẫn thanh nhã, ăn nói nhẹ nhõm, đi lại ung dung, từ tốn, tình cảm. Hà Nội ngày nay là nơi có sức hút, là tập kết của nhiều cá nhân ở các thành phố. Thời 4.0 lại phát triển chóng mặt, người trẻ có nhiều cách nói bậy, nói tục xô bồ hơn, cách viết tắt để chửi tục cực kỳ nhiều. Đó là hiện thực của tầng lớp.

Nhưng nhiều người vẫn xác lập được sự phân biệt, lúc nào cần phải nói gì, nói ở đâu cho thích hợp.

ngôn ngữ là sinh thể vận động theo quy luật riêng của nó.

- Vậy tình trạng nói tục chửi bậy bây chừ có đáng báo động, cần những biện pháp ngăn ngừa?

- Chúng ta không thể kiểm soát được việc dùng ngôn ngữ của thanh niên và mọi người. Ai cũng có trương mục mạng xã hội, tự do nói điều mình thích, làm gì có chế tài nào kiểm soát được.

Nhưng những giá trị về mặt đạo đức, văn hóa vẫn là điều vững bền, nó nằm ẩn sâu đâu đó dưới cái nền của đời sống chúng ta, nó có từ muôn đời nay rồi. Rất nhiều người có lối sống lành mạnh hăng hái. Tôi nghĩ nó sẽ là những thần thế giằng co nhau. Chúng ta vẫn phải tin vào những điều tốt đẹp.

Từng người đến giai đoạn khác nhau trong thế cục có nhận thức khác nhau. Ta không nên quá lo lắng về việc ngôn ngữ sẽ đi về đâu, tiếng nói có quy luật của riêng nó.

Những từ tục nó đã ra đời, tồn tại, chắc chắn nó có chỗ dùng, quan trọng là phải dùng trong môi trường hợp lý thì mới phát huy được giá trị của nó. Nó là trầm tích văn hóa của người Việt.

- vì sao anh chọn khảo luận về những chủ đề như chim, bướm, vòm ngực, yêu tinh, vụ hôn... trong văn chương?

- Đó là chủ đích của tôi. Khi đặt bút tìm hiểu một vấn đề, tôi muốn viết về đề tài độc đáo, mới lạ. Khi đề tài cuốn hút mình, thì tôi tin nó cũng cuốn hút bạn đọc. Và tôi đã viết những khảo luận về những chủ đề đó.

Tôi còn rất nhiều bài mà đọc tiêu đề tưởng nó sốc, tuy nhiên chưa đưa vào cuốn sách này, đây chỉ là cuốn trước hết.

- Sốc hơn nữa, là những đề tài như thế nào, thưa anh?

- Tôi vẫn có những tiểu luận mà đề tài gây kích thích. tỉ dụ bài “Cave luận” hay “Luận về kỹ nữ” chẳng hạn. Tôi khảo về một tầng lớp xã hội đã có từ thời kỳ phong kiến đến giờ, nó đã được tiên sư nhìn và đánh giá như thế nào qua bao lăm câu ca dao, thành ngữ, phương ngôn, nó đi vào tác phẩm văn chương như thế nào, trong cuộc sống nó được định danh ra sao?

Nếu coi đó là nghề, thì nó là nghề có nhiều tên gọi nhất của Việt Nam - 23 tên gọi: đĩ, điếm, cave, phò, gái bán hoa, gái làng chơi, bướm đêm, gái gọi, bò lạc... vì sao thế? Điều đó chính là sự thúc của đời sống tiếng nói và văn hóa.

Tôi sẽ còn khảo về sự bài tiết nữa. Nhìn từ góc độ văn hóa, chúng cũng thú vị.

Hoặc, khi khảo về cánh cửa, tôi phát hiện ra nhiều điều thích trong tiếng nói và văn hóa. Trên thân con người, một loạt cơ quan đều đặt trong lý tưởng về cánh cửa: Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, âm hộ, miệng cũng là cửa… Cánh cửa đi vào một loạt thành ngữ phương ngôn gắn với văn hóa người việt: Môn đăng hộ đối, Vượt vũ môn, Chửa cửa mả, Lách qua khe cửa hẹp…

Khi đi vào nghệ thuật, cửa còn lung linh ảo huyền hơn nữa: “Lòng tôi có đôi lần khép cửa, rồi bên vết thương tôi quỳ, vì em đã mang lời khấn nhỏ, bỏ tôi đứng bên đời kia” như ca từ của Trịnh Công Sơn.

Vì sao cánh cửa đi vào đời sống như vậy? Nó thích tới mức tôi vẫn còn muốn tìm thêm tư liệu để hoàn thiện bài viết của mình hơn.

- Các bài viết trong sách, mỗi bài tuy chỉ bàn đến một đề tài, nhưng sử dụng rất nhiều tư liệu văn học dân gian và các tác phẩm văn học, văn hóa. Quá trình khảo cứu của anh diễn ra như thế nào?

- trước tiên tôi ngồi thiền. Trời cho tôi trí nhớ tốt, tôi có thể nhớ cả nghìn bài thơ, bài hát mà không cần xem tài liệu. Khi đã có ý tưởng viết về vấn đề gì, tôi ngồi nhớ lại những gì mình đã đọc, những câu hay nhất ấn tượng nhất mà mình đã đọc về đề tài này. Nếu cảm thấy dữ liệu chưa đủ thì tra Google.

Sau đó tôi sẽ phân loại tư liệu, chia thành các khu vực khác nhau, từng ấy tư liệu sẽ nói lên những vấn đề gì. Sau đó tôi tìm cấu trúc bài viết, cân nhắc mở, kết như nào làm sao mở phải ấn tượng, kết phải có dư âm. Sau đó mình tìm cách liên kết các khu vực tư liệu lại thành bài viết.

Nếu là các bài ngắn thì tôi thường mất 3 tiếng làm tư liệu và viết. Nhiều bài khảo luận về yêu tinh, sinh thực khí… nó mang tính chất nghiên cứu, mất thời gian.

Để ra cuốn sách này là cực kỳ long đong, bản thảo đã đi qua 10 đơn vị xuất bản. Nhưng không ngờ khi ra mắt thì sách lại được đón nhận. Một cuốn sách phê bình mà được đón nhận như vậy là vui rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét